Thứ Bảy, Tháng 8 23, 2025
HomeTin tứcLí do chú Minh thương cô Giao suốt 10 năm qua, đọc...

Lí do chú Minh thương cô Giao suốt 10 năm qua, đọc xong 10 người thì 11 người khóc

“Tôi thương bả từ một câu chuyện tainan.” – ông Ba Minh ngồi ở bến đò Cù Lao Tây (Đồng Tháp), giọng run run, mắt hoe đỏ, nhớ lại chặng đường đã qua.

Có thể là hình ảnh về 5 người và văn bản cho biết '121/B TRUNG TRUNGDÙNG DÙ DUNG 23 सरती'

Ngày đó, bà Giao vừa mất đứa con gái thứ ba trong hành trình tháo chạy khỏi người chồng hay say rượu. Bà trốn vào Sài Gòn làm thuê, gánh vữa, trộn bê tông. Ông thì làm thợ hồ. Họ chỉ là hai phận người tha phương, tri kỷ chứ chưa chút tình cảm.
Một buổi chiều gần 5 giờ, ông sụp chân, ngã từ giàn giáo, đầu gối đập mạnh vô thanh đà. Bà cùng mấy người thợ vội vàng đưa ông vào Bệnh viện Đồng Nai. Bác sĩ băng bó, nói phải mổ, hết 15 triệu. Ông cười buồn: “Nghe thôi đã muốn xỉu, nghĩ bụng chắc tiêu đời rồi”.
Anh em thợ bàn nhau, tính đẩy ông trên xe lăn trốn viện. Nhưng còn kẹt chiếc xe máy trong bãi, không lấy được thì lộ. Lúc ấy, bà Giao khom lưng, cõng nguyên thân xác nặng trịch của ông một đoạn đường dài. Ông nhớ như in: “Thân tôi đâu có nhẹ, mà bả vẫn gánh, mồ hôi nhỏ giọt ướt áo. Tới cổng, gặp bảo vệ, bả nói thiệt: “Ảnh hết tiền mổ, tính về quê.” Người ta gật đầu cho lấy xe. Bả chở tôi về nhà trọ. Bữa đó, tôi rưng rưng, thấy mình mắc nợ bả rồi”.
Có thể là hình ảnh về 1 người
Sau này, bà sợ ở Sài Gòn chồng tìm tới, nên xin theo ông về Đồng Tháp trị bệnh. Cả hai đón xe đò, vô Bệnh viện Hữu Nghị Cao Lãnh. Nhưng huyết áp ông lên cao, bác sĩ không dám mổ. Cuối cùng, bà cùng ông lại đón xe về cù lao, tìm lá thuốc nam bó từng ngày. Ông trầm ngâm: “Cái giò giờ đi cà nhắc, nhưng còn thở, còn sống, không nằm lại công trình là nhờ bả hết”.
Có thể là hình ảnh về 1 người
Từ một lần cõng nhau thoát nạn, hai người nương tựa suốt hơn mười năm. Ông chở bà rong ruổi bán vé số, bà dựa vào vai ông mà sống. Nghèo khó, nhưng đầy nghĩa tình.
Rồi một ngày, bà Giao nhờ tôi đăng tin tìm con. Bài viết lan đi, nối lại sợi dây máu thịt đã đứt gần 29 năm. Người đàn bà Nghệ An từng ôm con tháo chạy, cuối cùng cũng tìm lại được chồng con. Ngày đoàn tụ, người ta rưng rưng. Còn ông Ba Minh – người từng được bà cõng qua cơn hiểm nghèo – chỉ lặng lẽ ngồi bên bến sông, buông tay.
Có người tìm được mái nhà. Có người mang ơn một đời. Và có người… ngồi lại với bến đò, chờ chuyến đò không hẹn ngày về.
RELATED ARTICLES

Most Popular

Recent Comments