Thứ Năm, Tháng 8 28, 2025
HomeTin tứcCô Giao bỏ trốn để vào với chú Minh, chồng cũ tức...

Cô Giao bỏ trốn để vào với chú Minh, chồng cũ tức giận lên tiếng: ‘Loại này tôi không cần nữa, bà ấy sẽ bị ông Minh bỏ thôi, ông ta giờ có tiền rồi’

Chồng cũ cô Giao tức giận khi bà 1 lần nữa bỏ con cháu quay lại Đồng Tháp với ông Minh. 

Dù không muốn thì chồng cũ bà Giao vẫn phải chấp nhận để vợ mình rời đi 1 lần nữa.

Cói thể thấy trong câu chuyện này, không ai thật sự vui. Người nào cũng mang một nỗi khổ riêng, day dứt đến nghẹn lòng.

NỖI LÒNG CỦA CÔ GIAO
Cô Giao nói, giọng khàn đi vì nhiều đêm khóc thầm:
“Ở Nghệ An, chỉ trong một tuần mà ổng đuổi tôi sáu lần. Bà đi, đi đi, đừng có về cái nhà ni nữa. Nghe rứa mà tôi như đứt từng khúc ruột. Tôi không biết bấu víu vô mô nữa.”
Bà nhớ về những ngày tháng cùng ông Minh:
“Hồi đó chỉ có ba chỉ vàng, nợ ngập đầu, khổ cực. Nhưng tụi tôi vẫn bấu víu vô nhau mà sống. Nhờ chú Phong mua cho 10 tờ vé số trăm ngàn, mà trả bớt chút lãi. Nghèo nhưng vẫn có người bên cạnh, nên cũng thấy ấm lòng.”
Cái khổ lớn nhất của bà là đứng giữa: đi thì con khóc, ở thì lòng không yên.
NỖI KHỔ CỦA ANH YÊN – CON TRAI CẢ
Anh Yên nói, giọng nén lại nhưng run run:
“Mẹ về, cả nhà thương lắm. Ngày mô cũng chiều, như chăm con nít lên ba. Ăn chi cũng mua. Nhưng mẹ chẳng chịu ăn. Cứ rầu rĩ. Bố thấy vậy thì bực, gắt gỏng. Nhưng rồi, bố có xin lỗi mẹ mà mẹ vẫn im lặng. Cái im lặng đó làm cả nhà đau.”
Nỗi khổ của anh là thấy cha mẹ không nhìn nhau được bằng mắt thương, thấy gia đình mình rạn vỡ từng ngày.
NỖI KHỔ CỦA NGƯỜI CON ÚT
Cậu út nay đã 39 tuổi, mang bệnh não, vẫn lao động được phần nào, sống dựa vào trợ cấp chưa đầy một triệu một tháng. Với người con thiệt thòi đó, khổ là không hiểu hết được chuyện người lớn, nhưng vẫn biết mẹ xa mình. Thiếu vắng bàn tay mẹ, nỗi khổ đó lặng lẽ mà cứa sâu.
NỖI KHỔ CỦA CHỊ NGUYỆT – CON GÁI XA QUÊ
Vừa từ Trung Quốc bay về, chị Nguyệt nấc nghẹn, nói trong nước mắt:
“Em Phong ơi, nhắn với mẹ, chúc mẹ hạnh nguyện, hạnh phúc. Nếu có chuyện chi thì báo cho bọn chị biết. Mẹ đi mà không nói một câu với chị. Bỏ lại đứa con gái khờ khạo đang khao khát gặp mẹ. Chị đau lòng lắm em ơi…”
Nỗi khổ của chị là khoảng cách ngàn dặm, về được thì đã muộn. Mong mỏi, chờ đợi, rồi hụt hẫng, tất cả dồn lại thành nỗi đau không lời.
NỖI KHỔ CỦA ÔNG MINH
Ông Minh, người đàn ông đã từng chung vai gánh khổ cùng bà, giờ cũng không thoát khỏi day dứt. Ông bảo:
“Tui vui thì có vui, vì bả còn nhớ tới tui. Nhưng nghĩ lại, cũng thấy khổ. Vì bả còn có con, có cháu. Ở với tui thì người ta trách. Ở ngoài đó thì bả không yên. Tui đứng giữa, thiệt khó xử lắm.”
Nỗi khổ của ông là mang tiếng “giữ” một người đàn bà đã có gia đình. Thương thì thương, nhưng ông cũng thấy mình bị ràng buộc, chẳng thể nào thanh thản.
HAI DÒNG NƯỚC
Một người đàn bà, gần 70 tuổi, đang bị kéo về hai phía. Gia đình níu giữ, tình nghĩa bên ngoài cũng không rời. Bên nào cũng có nỗi khổ, bên nào cũng đau.
Và rồi, chẳng ai biết con nước sẽ đưa bà về đâu. Chỉ biết rằng, trong câu chuyện này, không có đúng sai rạch ròi. Chỉ có những con người, mỗi người một vết thương, một nỗi khổ, cùng quẩn quanh trong dòng đời nhiều sóng gió.
TẠM KẾT
Điều mong mỏi nhất không phải là bên nào thắng, bên nào giữ được. Mà chỉ là, một người đàn bà đã gần hết đời người, sau bao bão giông, có thể tìm thấy một chút thanh thản cho riêng mình.
LỜI CUỐI CỦA NGƯỜI VIẾT
Mình từng làm báo. Mình được học một cách tử tế về chuyện đưa tin khách quan. Vì vậy, mỗi bài viết mình cần tiếng nói của từng người, sự kiểm chứng và nhất là tránh gây tổn thương cho người trong cuộc. Viết ra không phải để phân xử, mà để lắng nghe và để mọi người thấu hiểu nhau hơn.
– (Theo Phong Bụi)
RELATED ARTICLES

Most Popular

Recent Comments