Thứ Tư, Tháng 8 27, 2025
HomeTin tứcÔng Minh ra bến đò đợi bà Giao, mắt rưng rưng cầm...

Ông Minh ra bến đò đợi bà Giao, mắt rưng rưng cầm cọc tiền rớt xuống đất vì quá run vì cuộc gọi xúc động

Chiều 26-8, ông Ba Minh, 66 tuổi, ôm cọc tiền 50 triệu ra bến đò để gửi thêm vào ngân hàng.

Bàn tay gầy guộc run run, mấy tờ bạc rơi xuống đất. Ông cúi nhặt từng tờ, thở hắt ra:
– Già rồi, yếu rồi, cầm tiền cũng không nổi nữa.
Bến sông lặng nước. Đặt chân xuống ván cầu cũ, ông bỗng bật khóc. Ông nói, từ bên kia sông thoáng thấy bóng dáng người xưa, tưởng như bà Giao vẫn đứng đó, tay ôm giỏ vé số. Nỗi nhớ bóp nghẹt lồng ngực, nước mắt ông trào ra không kìm nổi.
Giữa tấm bạt xanh hoa trắng, khung cảnh tạm bợ, ông Minh như bé lại, khóc thổn thức như một đứa trẻ.
Mình nối máy cho ông trò chuyện với anh Yên và cô Giao.
– Con xin lỗi chú Minh, hôm đưa mẹ về tụi con lúng túng quá, có chuyện làm chú buồn. Con không cố tình đâu, – giọng anh Yên nghẹn.
Ông Minh im lặng. Đôi mắt hoe đỏ, nhìn qua dòng sông rồi khẽ gật đầu.
Đầu dây bên kia, giọng cô Giao run run nhưng dứt khoát:
– Tôi trước sau như một. Tôi chắc chắn sẽ vào ở với ông. Tôi hứa, thì tôi giữ lời.
Ông Minh lại che mặt, bàn tay khô gầy run bần bật. Nước mắt rơi xuống gò má nhăn nheo. Ông nghẹn giọng:
– Vậy là… tôi còn chỗ dựa.
Cái kết để ngỏ
Người đàn ông 66 tuổi, cả đời lam lũ, từng gãy chân trên giàn giáo, từng sống bằng gánh nặng mưu sinh, giờ ngồi ôm cọc tiền như một đứa trẻ ôm niềm hy vọng. Con sông vẫn chảy, chiếc đò vẫn sang ngang, còn ông thì ngóng chờ.
Câu chuyện này không phải để thương hại, mà để thấy một điều giản dị: ở tuổi xế chiều, con người ta chẳng cần nhiều, chỉ cần một lời hứa thật lòng để còn có chỗ dựa mà sống tiếp.
Và biết đâu, một ngày không xa, con đò ngang kia sẽ chở về cho ông bóng dáng ông đã chờ đợi cả đời.
RELATED ARTICLES

Most Popular

Recent Comments