Năm ngoái, Ốc Thanh Vân đưa các con chuyển tới Australia sinh sống. Trong khi, ông xã cô vẫn làm việc ở Việt Nam, thi thoảng sang thăm vợ con. Diễn viên – MC một mình lo việc nhà, chăm sóc chuyện ăn học của các con. Cô mở lớp dạy yoga tại nhà, tự đóng hàng và giao hàng mỹ phẩm tại Australia, đồng thời điều hành việc kinh doanh cửa tiệm ở Việt Nam.
Tuần trước, Ốc Thanh Vân đưa các con về nước nhưng thay vì về chơi, cô quyết định ở lại lâu dài. Dịp này cô tâm sự với Ngôi Sao về những trải nghiệm đáng giá và cả áp lực tinh thần trong một năm xa nhà.
– Chuyến này về Việt Nam, chị dự định ở lại bao lâu với những kế hoạch nào?
– Thực ra, tôi đưa các con về nước hẳn. Sau này, khi các con lớn hơn và tôi có người hỗ trợ cuộc sống xa nhà, có thể chúng tôi sẽ quay lại Australia.
– Lý do gì chị lựa chọn như vậy sau một năm sang đó sinh sống?
– Với tôi, một năm qua vất vả bằng mấy năm cộng lại. Tôi ngụp lặn trong chuỗi tất bật không hồi kết. Quan trọng nhất là câu nói: “Con cảm thấy thiếu, rất thiếu” của các con tôi, khi bữa cơm gia đình chỉ có bốn mẹ con. Mỗi khi ba lũ trẻ hay người thân sang thăm, không khí rất ấm cúng. Nhưng đến ngày mọi người về lại Việt Nam, chúng tôi lại thấy trống vắng, cảm giác vô định cứ triền miên trong lòng. Nhà tôi quen gắn bó, sum vầy. Đến một ngày, vào bữa cơm, mấy mẹ con ăn không còn thấy ngon là tôi hiểu chúng tôi cần điều gì. Cả gia đình không còn muốn xa nhau nữa.
– Từ lúc nào chị có quyết định này?
– Sau 6 tháng đầu tiên ở Australia, tôi rơi vào stress. Dịp hè, tôi đưa các con về nước chơi một thời gian, hy vọng cảm giác này nguôi ngoai. Nhưng cơn stress vẫn trở lại và dữ dội hơn trước.
Một buổi sáng, vòi nước ngoài sân bị rỉ, nước ngập sâu hết cái sân rộng. Tôi vừa tát nước vừa gọi điện cho Trí (ông xã của Ốc Thanh Vân) nhưng không được. Tôi đã quen với nhiều vất vả nhưng khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy đơn độc, nghĩ mình không chịu thêm được nữa.
Tôi cũng lờ mờ cảm nhận sự mất kết nối với người thân ở nhà. Mỗi tối chơi thể thao xong lúc 6-7 giờ tối, Trí đều đặn gọi điện cho tôi. Giờ đó, bên Australia đã khuya rồi, tôi đuối sức sau một ngày tất bật, nhiều khi không nghe nổi điện thoại, không có sức kể cho chồng nghe những chuyện trong ngày.
Nhận ra cảm giác stress ngày càng nặng, tôi tâm sự và hỏi ý kiến các con. Lũ trẻ rất lắng nghe và chia sẻ với tôi, còn phân tích từng lựa chọn, phụ tôi dọn nhà trước khi về lại Việt Nam. Bạn bè của các con cũng tới giúp, lũ trẻ đáng yêu lắm.
– Ông xã nói gì trước lựa chọn này của chị?
– Gia đình tôi đã thống nhất nếu tôi thấy ổn, chồng con tôi sẽ ổn; tôi ở đâu, các con tôi ở đó. Trí ủng hộ mọi lựa chọn của tôi. Chúng tôi đều cho rằng gia đình xa nhau là chuyện có thời hạn, vì đi đi về về thăm nhau liên tục không thể bằng thấy nhau mỗi ngày. Trở về nhà không phải quyết định mang tính bước ngoặt, đơn giản là việc chúng tôi nên làm lúc này. Một năm trải nghiệm cho tôi nhận ra mình nhớ thương tổ ấm, nhớ người nhà, nhớ cafe Sài Gòn và nhớ nghề diễn.
– Chị đưa các con về nước lúc này ảnh hưởng thế nào đến việc học của các bạn nhỏ?
– Tại Australia, các con vừa kết thúc một năm học. Giờ về Việt Nam, các con sẽ phỏng vấn ở trường cũ để học tiếp học kỳ hai chương trình tú tài quốc tế (IB) tại Việt Nam. Do các con học nhảy lớp ở Australia, việc học không ảnh hưởng. Trường cũ rất chào đón các con và tôi tin vào khả năng thích nghi môi trường của các bé. Chỉ là con đã thân quen với bạn bè ở Australia, giờ về nước sẽ rất nhớ các bạn.
– Nhìn lại một năm sống ở trời Tây, chị trân trọng những điều gì?
– Sống tại một đất nước khác là trải nghiệm đáng quý, dù trẻ con hay người lớn đều học hỏi được nhiều thứ. Trước khi lên đường, vợ chồng tôi động viên nhau trải nghiệm, nếu không ổn chúng tôi sẽ trở về. Có những điều phải xảy ra và mọi thứ đều có lý do của nó. Đây là khoảng thời gian rất đáng nhớ của cả nhà.
Tôi mừng nhất là khả năng giao tiếp tiếng Anh của Coca, Cola và Cacao tiến bộ vượt bậc, giúp các con hiểu tiếng Anh một cách sâu sắc, cảm được nhiều tầng nghĩa như với tiếng mẹ đẻ. Các con cũng có sự kết nối rất đáng quý với thiên nhiên, thời gian tiếp xúc điện thoại ít hơn thời gian lăn lộn ngoài bãi cỏ.
Tôi biết ơn cuộc sống xa nhà dạy cho mẹ con tôi nhiều kỹ năng, với tôi là chuyện bếp núc, với các con là kỹ năng ứng xử, làm mộc, tháo ráp nội thất. Tôi cũng biết ơn các học viên Yoga và những người bạn mới. Thi thoảng, họ mang cho chén canh, tô cá kho… chúng tôi cũng đủ ấm lòng. Người Việt mình đi đâu, làm gì cũng tốt với nhau như vậy.
– Ngoài lịch diễn kịch từ giờ đến Tết và công việc kinh doanh, chị có những kế hoạch nào trong thời gian tới?
– Sau Tết, tôi sẽ tham gia một phim dài tập, trở lại truyền hình sau 11 năm. Tôi nhận phim một phần vì mẹ tôi, bà là fan cuồng của phim truyền hình Việt. Tôi muốn mẹ ở nhà “luyện phim” của con gái bù lại những ngày xa cách.